Thứ năm, 25/04/2024 11:38 (GMT+7)

Thơ Mai Văn Hoan có lực đẩy của ngọn gió tàng hình

MTĐT -  Thứ bảy, 01/06/2019 14:23 (GMT+7)

Theo dõi MTĐT trên

“Mai Văn Hoan viết về tình yêu với mong muốn thức dậy sức sống trong con người, hướng con người đi đến cái cốt cách cao thượng, xóa dần những thói ích kỉ, tầm thường…”.

Nhà thơ Mai Văn Hoan sinh 20/1/1949, tại Thanh Trạch, Bố Trạch, Quảng Bình. Anh tốt nghiệp khoa Văn, Trường Đại học Sư phạm Vinh và từng dạy ở các trường Cấp 3 Minh Hoá (1971-1973); Trường Sư phạm 10+3 Quảng Bình (1973-1979), Trường Hai Bà Trưng (1979-1985), Trường Quốc Học (1985-2009). Anh từng tham gia bồi dưỡng hàng chục học sinh giỏi văn tỉnh Bình Trị Thiên (1979-1989), tỉnh Thừa Thiên Huế (1989-2009) đoạt giải Quốc gia. Một số học sinh của anh đã trở thành Phó giáo sư, tiến sĩ, cán bộ quản lý, nhà văn, nhà báo...

Nhân dịp tròn 70 tuổi ( 2019), Mai Văn Hoan đã cho xuất bản tuyển tập 300 bài thơ ưng ý, gom lại thành một tập để kỷ niệm "70 năm cuộc đời".


Cho đến nay, Mai Văn Hoan đã xuất bản 11 tập thơ: Ảo ảnh (1988); Giai điệu thời gian (1989); Hồi âm (1991); Trăng mùa đông (1997); Giếng Tiên (2003); Lục bát thơ (2006); Điếu thuốc và que diêm (2009); Rượu quê (2011); Quân Vương và Thiếp (2015); Lục bát cho em (2016) và nhân dịp 70 năm ngày sinh, đầu năm 2019, Mai Văn Hoan đã cho xuất bản tuyển tập 300 bài thơ ưng ý, gom lại thành một tập để kỷ niệm "70 năm cuộc đời".  

Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo cho rằng thơ Mai Văn Hoan “Đồng cảm với tâm lý trong sáng, tế nhị của những người mới bước vào ngưỡng cửa tình yêu... Thơ anh có lực đẩy của ngọn gió tàng hình, mở ra cánh cửa giấu kín bao bí mật của tình cảm. Ở đây, lồng lộng một khoảng trời mây cao; âm thầm một bình hoa độc sắc; và cũng có khi chỉ là một ảo ảnh không thể thiếu vắng trong đời…”

Nhà thơ Hoàng Vũ Thuật nhận xét: “Mai Văn Hoan viết về tình yêu với mong muốn thức dậy sức sống trong con người, hướng con người đi đến cái cốt cách cao thượng, xóa dần những thói ích kỉ, tầm thường…”.

TS. Đồng Xuân Thụ, Tổng biên tập và TS. Nhà thơ Trần Quang Đạo, Chủ tịch HĐCV Tạp chí Môi trường và Đô thị Việt Nam cùng nhà thơ Mai Văn Hoan tại biển Thuận An (TT Huế) tháng 5/2019.


Còn nhà văn Nguyễn Quang Lập lại viết: "Đối với Mai Văn Hoan tóm lại một chữ say, say thơ, say yêu và say rượu. Say thơ đến nỗi ra toà li dị vợ, anh còn đọc thơ trước toà, vừa đọc, vừa khóc, vợ cũng khóc mà toà cũng khóc. Nửa đêm làm được bài thơ tặng người tình cũ ở Nha Trang, anh liền chạy ra ga nhảy tàu đi 1.200 cây số đến Nha Trang đọc thơ cho nàng, xong, lại nhảy tàu về nhà..."

Bao năm đứng trên bục giảng và lặng lẽ làm con tằm nhả thơ, thạc sĩ văn chương Mai Văn Hoan đã viết như một tuyên ngôn về thơ Mai Văn Hoan  : "Cứ nói điều gan ruột / Hay dở có thời gian / Mong sao đừng bỏ cuộc / Dù còn chút hơi tàn..."  

Ngoài thơ ra, Mai Văn Hoan còn cho xuất bản Những bài phê bình tiểu luận như : Cảm nhận thi ca (tập 1, 1991); Cảm nhận thơ Hàn Mặc Tử (1999); Cảm nhận thi ca (tập 2, 2008); Đôi nét chân dung hội viên Hội Nhà văn Việt Nam tại Huế (2009); Đọc và suy ngẫm (2010); Truyện Kiều - đọc và suy ngẫm (2013); Ngẫm về thơ (2018); Ngoài ra anh còn cho xuất bản Tản văn: Những chiếc thuyền vỏ bòng (2012).

Môi trường và Đô thị Việt Nam điện tử xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc một số tác phẩm của nhà thơ Mai Văn Hoan:

BIỂN CHIỀU

Biển chiều con sóng trào lên
Biển chiều con sóng ào lên dạt dào

Vẫy vùng cho thoả khát khao
Chiếc phao chìm nổi, chiếc phao chồng chềnh
Trời chông chênh, biển chông chênh
Thoả thuê con sóng cùng lăn với bờ

Ta cùng với sóng giỡn đùa
Chừng như sóng cũng chịu thua chúng mình
Con còng gió đứng rập rình
Cứ giương hai mắt mà nhìn đôi ta.

Cuộc đời như biển bao la
Ta như ngọn gió đi qua biển chiều
Dâng lên thành ngọn thuỷ triều
Rồn tan vào cõi phiêu diêu mịt mờ
Lạ lùng như một giấc mơ
Du dương như một bài thơ trữ tình.

Con còng gió đứng rập rình
Cứ giương hai mắt mà nhìn đôi ta.

CÓ MỘT DÒNG SÔNG

Có một dòng sông thơ ấu
Nước xanh in bóng con đò
Hồn tôi vẫn thường neo đậu
Mỗi khi sóng lớn, gió to

Có một dòng sông rực nắng
Nước xanh in bóng cánh buồm
Cánh buồm ước mơ đỏ thắm
Đưa tôi xuống biển, lên nguồn...

Có một dòng sông mờ tím
Nước xanh in bóng mẹ nghèo
Ánh mắt dịu hiền của mẹ
Lặng nhìn những đứa con yêu

Có một dòng sông huyền ảo
Nước xanh in bóng trăng sao
Thả mình trên dòng sông ấy
Như bơi giữa dòng ca dao!

NỮ SINH ĐỒNG KHÁNH

Nữ sinh Đồng Khánh ngày xưa
Xui hoàng hôn tím trang thơ học trò
Nữ sinh Đồng Khánh qua đò
Xui dòng Hương cất giọng hò xa xôi
Nữ sinh Đồng Khánh dạo chơi
Phấn thông vàng rải ngát trời Thiên An
Trống trường Đồng Khánh vừa tan
Trên đường phơi phới từng đàn bướm bay
Gió vờn tà áo khẽ lay
Nữ sinh Đồng Khánh thơ ngây mỉm cười
Bóng ai khuất nẻo phố rồi
Vô tư đâu biết có người nhìn theo
Âm thầm một cánh phượng gieo
Nữ sinh Đồng Khánh trong chiều nhặt hoa
Bâng khuâng ngắm áng mây qua
Cảm thông một cánh chim xa lẻ đàn
Mùa thu thả chiếc lá vàng
Nữ sinh Đồng Khánh mơ màng lắng nghe
Trầm ngâm trong quán cà phê
Nhạc buồn chạm mái tóc thề chấm vai
Nữ sinh Đồng Khánh nhớ ai
Mi cong khẽ chớp mắt nai thẫn thờ
Đâu còn là chuyện ngày xưa
Nữ sinh Đồng Khánh bây giờ là em.

 RƯỢU QUÊ

Lâng lâng nâng chén rượu quê
Uống mừng gặp gỡ bạn bè, anh em...
Đã từng nếm rượu trăm miền
Vẫn không quên được chất men quê nhà!
Rượu quê không trộn, không pha
Mới đôi ba chén mà ngà ngà say
Chuyện xưa lẫn với chuyện nay
Được thua, khôn dại, rủi may, vui buồn...
Men quê đã ngấm vào hồn
Rưng rưng: còn, mất... chập chờn, hợp, tan...
Mặc đời bao nỗi bi, hoan...
Gặp nhau ta cứ say tràn cung mây!
Khi nào về với cỏ cây
Chỉ xin rưới: một chén đầy... Rượu quê!

TRÁCH CHÀNG KIM

Thật thà chi bấy chàng Kim
Trong đêm tái hợp đi tin lời Kiều
Nghĩ mình lưu lạc đã nhiều
Buộc lòng nàng phải nói điều thiệt hơn
Sao chàng không thấu nguồn cơn?
Để cho nàng tự vùi chôn đời mình!
Gặp nhau biết mấy là tình
Nhói đau tim chị... lặng nhìn duyên em
Trách chàng khéo chọn lời khen
Xót xa thân phận, Kiều thêm não lòng
Bấy lâu nàng vẫn thầm mong
“Nhị đào thà bẻ...” mà không gặp người
Quả cau nhỏ, miếng trầu hôi
Sao không thắm lại nụ cười Xuân Hương?
Đoạn trường càng nghĩ càng thương
“Đã tu tu trót...” còn hơn thế này!
Thức cùng nhau trọn đêm nay
“Tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời”
Sao chàng đã vội tin lời
Sao chàng đã vội buông xuôi hỡi chàng?
Xưa dở dang, nay dở dang...
Tình yêu ai nỡ tráo sang bạn bè?

Tưởng là hạnh phúc... ai dè...
Trách chàng nông nổi đi nghe lời Kiều!
      

Bạn đang đọc bài viết Thơ Mai Văn Hoan có lực đẩy của ngọn gió tàng hình. Thông tin phản ánh, liên hệ đường dây nóng : 0912 345 014 Hoặc email: [email protected]

Đồng Anh

Cùng chuyên mục

Bài thơ: Chuyện thế nhân
Bạn thân hỡi giữa thế giới bao la///Mình cứ sống cuộc đời mình là đủ///Màng làm chi lời khen - chê đủ thứ///Cứ an yên và hết mực chân thành

Tin mới