Mùa như gọi nỗi niềm về gõ cửa///Bất chợt thương, bất chợt nhớ một thời///Khi hoa Xuân dịu sắc trắng chơi vơi///Quyện hương bưởi, hương chanh bay lặng lẽ.
Đau chẳng khóc, nhoẻn cười trong sắc lạnh.///Thấu lòng người giữa danh lợi phù hoa///Những cứ tưởng trưởng thành chung bối cảnh ///Trân trọng hơn khi gặp giữa ta bà.
Người đàn bà ngồi canh chồng nằm bên vạt rừng///Trời chạy từ Đông sang Tây///Ngựa đã mấy lần chuyển cọc nối dây, gặm cỏ///Đá tai mèo lô nhô ///Sắc như cứa vào tâm can của người đàn bà ngồi hóa đá