Nhà tôi...
Nhà tôi ở cạnh xóm Liều//Người thân ngại đến, bạn yêu ngại về...
Nhà tôi ở cạnh xóm Liều
Người thân ngại đến, bạn yêu ngại về
Láng giềng nửa phố, nửa quê
Chuyện trò văng tục, chửi thề... đã quen
Nhà tôi không số, không tên
Ngõ ngoặt, hẻm nhỏ, khó tìm đường vô!
Nếu thương, xin hãy làm ngơ
Đừng hỏi địa chỉ bây giờ... nhà tôi
Sợ thơ buồn chẳng dám mời
Lo lũ mất ngủ cuốn trôi câu Kiều
Nhà tôi ở cạnh xóm Liều...
Thanh Nhàn, 12/1999
Nhà thơ Đặng Vương Hưng
"Bài thơ là phép ứng xử của con người thi sỹ: ứng xử với cuộc đời lam lũ, với những người cần lao!
Không phải ai ở Xóm Liều cũng là người xấu. Nhưng cảm hóa được họ chính là một trong những phẩm chất quan trọng của nhân cách và nhân sinh quan trí thức".
(Đoàn Tuấn)
"Nhà không số, phố không tên, lại đích danh gọi "cạnh Xóm Liều", địa chỉ thế... không hề gì nghi ngại. Cách tả thực pha ngoa dụ trữ tình đã tạo nên vẻ duyên dáng, dễ gây ấn tượng."
(Nguyễn Trọng Hoàn)
"Không phải "Xóm Liều" là "liều lĩnh" đâu. Có thể tên khai sinh nó là "Xóm Lều". Nhưng là cái xóm nghèo lam lũ "nửa tỉnh nửa quê": không số nhà, ngõ ngoặt, nhỏ hẹp, khó tìm đường vào…
Người dân sống ở xóm này cứ ngỡ như họ đã quen buông tuồng và phóng đãng. Thậm chí có người còn cho họ là vô học vì "Chuyện trò văng tục chửi thề... đã quen", nên mới gọi là "Xóm Liều” chăng?
Nhưng thôi, bạn bè ơi, Nếu thương xin hãy làm ngơ".
(Nguyễn Hoàng Mai)
"Phố phường chật hẹp người đông đúc”. Nhà thơ thường là nghèo, nên có ở cạnh Xóm Liều cũng chẳng có chi là lạ. Nhưng Đặng Vương Hưng mà ở cạnh Xóm Liều thì đúng là… liều lĩnh thật!
Nhiều người không tin điều ấy là sự thật. Còn tôi, dù chưa có điều kiện kiểm chứng, nhưng tôi vẫn tin. Bởi những câu thơ lục bát ấy cứ ám ảnh, khiến người đọc không thể thờ ơ…”
(Trần Huy Tản)
Có người bảo: nên đổi "tít" cho bài thơ này thành "Danh thiếp", bởi nội dung của nó có đầy đủ các yếu tố của một chiếc các vidít...
Ấy là nói vui vậy, chứ quả thật tác giả đã rất giỏi hài hước và khôn khéo trong chuyện tự giới thiệu địa chỉ nhà mình với bạn đọc. Và những người hâm mộ nhà thơ cũng không trách cứ gì được, nếu như ai đó đã trót hỏi địa chỉ mà chưa nhận được lời mời tới thăm nhà... Lý do thật dễ thương và chính đáng: Sợ thơ buồn chẳng dám mời / Lo lũ mất ngủ cuốn trôi câu Kiều”.
(Lê Đình Thắng)