Gương… vỡ!
Em gái họ tôi có đứa con năm nay học lớp 2. Cái tuổi ăn tuổi ngủ nhưng lại thích tò mò, thấy cái gì cũng hỏi.
Người lớn cần phải biết làm gương cho con trẻ (Nguồn Intenet) |
Hầu hết các câu hỏi của con, em tôi đều giải thích cặn kẽ, chu đáo và tự hào mình là “từ điển sống” cho con. Nhưng rồi em tôi cũng thừa nhận rằng mình đã ngộ nhận, vì có nhiều điều mà em không để giải thích được cho con hiểu, hoặc phải giải thích đại khái để "chữa cháy".
Hôm trước, khi ngồi vào bàn ăn, nó hỏi mẹ: “Ở trường cô giáo dạy con là phải rửa tay trước khi ăn, mà ở nhà con chả thấy ba, mẹ rửa tay bao giờ cả?”. Em tôi phải lý giải: “Thì ba mẹ vẫn rửa tay đó mà. Nhưng vì tay người lớn bao giờ cũng sạch hơn tay trẻ con!”.
Có lần dẫn đứa bé đi nghỉ mát ở Vũng Tàu cùng với cơ quan. Vừa mới bước vào cửa để dùng bữa trưa tại một nhà hàng thức ăn tự chọn, nó đã chăm chú nhẩm đi nhẩm lại một một tờ giấy A4 dán trên tường có in thông cáo: " Xin quí khách lấy thức ăn vừa đủ dùng để không bỏ phí!". Cuối bữa ăn ấy, nó nhìn lên bàn ăn, thấy bàn nào cũng để thức ăn dư thừa tràn lan trên chén, trên dĩa. Nó thắc mắc hỏi mẹ: Mẹ ơi sao người ta không đọc bảng thông báo kia trước khi ăn hả mẹ? Em tôi lại phải nói khéo: “Không phải người ta không đọc, mà vì cái mắt bao giờ cũng to hơn cái bụng con ạ!”.
Cô giáo ở trường dạy con là phải vệ sinh sạch sẽ, không được xả rác, tiểu tiện thì phải đúng nơi... Thế mà chở con đi học, đứa bé phải thấy toàn chuyện phản cảm. Tôi đành an ủi: Thôi, xem như đó là chuyện của người ta. Cốt là mình dạy con mình cho thật tốt. Nói thế nhưng tôi vẫn ngậm ngùi, tránh sao được những thói xấu của xã hội ảnh hưởng đến trẻ nhỏ. Tôi nhớ đến hai câu ca dao xưa: “Trăm năm soi chiếc gương mờ/ Không bằng một phút soi nhờ gương trong”. Đúng thế, trẻ con bao giờ cũng cần lắm “gương trong” để soi. Tấm gương ấy trước tiên phải là những người gần gũi với chúng và rộng lớn hơn là cả xã hội. Mà quan trọng nhất, để cho chúng không bị hẫng hụt, hoài nghi, thì những lời giải thích, răn dạy của người lớn cho chúng phải thấu đáo, tận tường và phải biết làm gương cho con trẻ.
Cạnh nhà tôi có đôi vợ chồng công nhân. Anh chồng thì có lối sống khá phóng túng, nhiều khi thích vui vẻ, đàn đúm với bạn bè. Chị vợ, ngược lại, sống khép kín. Hai tính cách có vẻ chả chút nào là "nồi nào, vung nấy". Thế nên dù đã có hai mặt con nhưng vợ chồng thường xảy ra xung đột "mày - tao"...
Chỉ tội cho hai đứa con nhỏ. Thằng bé bắt chước cha mẹ nó văng tiếng chửi thề với trẻ con hàng xóm, Con bé gái, chị nó, năm nay đã học lớp 6. Mỗi lần cha mẹ nó gây gổ với nhau, nó chỉ biết ôm mặt khóc, gào xin cha mẹ nó đừng như thế nữa... Rồi việc học của nó sa sút. Có lần nó nghỉ học liền mấy hôm... Thế rồi điều gì đến đã đến. Chị vợ đâm đơn ly dị, anh chồng cũng dứt khoát nhận lời. Hôm ra tòa con bé gái cứ vật vã đòi xin được sống với cả cha lẫn mẹ của nó…
Nghĩ mà thương cho hai đứa con nhỏ: Rồi đây chúng sẽ ra sao? Khi theo thống kê, với những hoàn cảnh cha mẹ ly hôn, có một phần lớn số trẻ bước vào đời không được hoàn thiện nhân cách vì thiếu hụt tình thương.
Tôi thầm ước rằng giá bố mẹ chúng biết làm điều "gương vỡ lại lành" vì chúng, để chúng còn có chút gương - dẫu là mờ - để soi, chứ không phải là... gương vỡ!